Anh chăm chú nhìn cô gái nằm trên giường bệnh, môi mỏng mím chặt, mặt lạnh như băng.
Chiếc áo khoác màu tối của anh tựa như bóng đêm thâm trầm nhất, không thể nhìn ra được gì.
Thương Dật Tuyết trợn tròn mắt nhìn anh, nũng nịu nói: “Anh cứ thích chuyện nhỏ xé ra to, em chẳng có chuyện gì cả, sao anh lại chuyển em đến viện nghiên cứu, nơi này vừa lạnh, lại còn phải rút máu...”
Úc Tiểu Noãn khẽ nói: “Ngoan, rút máu là để tốt cho em, cô nhóc thích gạt người ạ! Lúc chị đi, em cũng nói mình không có sao, kết quả thì sao, sao chị vừa đi em đã ngất xỉu rồi?”
“Có lẽ là vì đói.” Thương Dật Tuyết yếu ớt nói” “Em muốn uống thứ gì đó ngọt ngọt, muốn ăn chè do anh nấu cho em.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây