“Thuận theo cái quỷ ấy!” Úc Tiểu Noãn quát to lên, sắp khóc đến nơi: “Loại chuyện này làm sao thuận theo tự nhiên được chứ! Dù gì tôi cũng là con gái, sau này, sau này tôi...”
Sau này rời khỏi anh, còn phải lập gia đình...
Úc Tiểu Noãn không muốn ăn cơm nữa, chống đầu bắt đầu khổ sở.
Thương Dật Hàn nhìn cô chằm chằm, ung dung không vội: “Hiện tại biết sợ rồi à?”
“Ừm...” Cô thất thần thì thào.
“Sau này còn uống rượu không?”
“Tôi nào còn dám uống nữa, ngay cả người khác đưa nước tôi cũng không uống...” Úc Tiểu Noãn ngơ ngác nói.
“Hôm nay không cần đi đoàn làm phim à?”
“Phải đi, lát nữa người đại diện Hàn sẽ đến đón tôi.”
“Cảm thấy anh ta thế nào?”
“Ừm, con người rất tốt, có điều cảm giác hình như anh ta thích đàn ông.” Úc Tiểu Noãn thốt ra.
“... Đây không phải là trọng điểm.”
Bầu không khí lại rơi vào im ắng.
Úc Tiểu Noãn cắn cắn môi, lén nhìn anh.
Không thể không nói, dáng dấp của Thương Dật Hàn thật sự đẹp mắt, là người đàn ông đẹp nhất cô từng gặp trên đời.
Anh là mục tiêu của vô số người phụ nữ, là kỳ tích, mà giờ phút này, lại đang ngồi bên cạnh cô.
Trước kia ở bên anh không có loại cảm giác không được tự nhiên này, nhưng bây giờ, cô cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng lại không thể nói ra không đúng chỗ nào.
Có lẽ, giữa nam nữ, một khi có tiếp xúc da thịt, mọi thứ sẽ thay đổi.
Cô và Thương Dật Hàn, không còn có thể quay lại như thuở thiếu thời được nữa.
Nhưng bây giờ cô có cảm giác gì đây? Muốn ngó ngó anh, hình như làm vậy trong lòng mới dễ chịu.
Cô ngơ ngác nhìn dáng vẻ anh ăn cơm, cảm giác đó là cảnh tượng quá đẹp.
Thương Dật Hàn vừa ăn vừa nói: “Khống chế nhịp tim đập của cô, quá lớn tiếng sẽ ảnh hưởng người khác ăn cơm đấy.”
“...” Úc Tiểu Noãn bị phát hiện bí mật nhỏ mặt lại đỏ lên độ cao mới, cô cuống quít cầm lấy dao nĩa, nhét mấy miếng bánh gatô vào trong miệng lung tung, ú ớ nói không rõ: “Đó là tôi đói bụng, ta đói, tim sẽ đập nhanh hơn.”
“Còn muốn phủ nhận à?” Thương Dật Hàn cười khẽ, trái tim Úc Tiểu Noãn ngừng một nhịp, anh nhìn qua cô, nói: “Tối hôm qua cô một mực gọi tên tôi, không có tôi, cô phải làm sao đây?”
“Đúng vậy đó thiếu phu nhân.” lão quản gia bên cạnh nói chuyện: “Tối hôm qua, cô vừa vào nhà, đã rùm beng muốn ngu với thiếu gia đi ngủ đấy, còn nôn khắp người thiếu gia nữa!”
“...”
Cô thật sự vô cùng xấu hổ.
Úc Tiểu Noãn ngơ ngác đứng dậy, đi đến cầu thang xoắn.
“Đi đâu vậy?”
“Đi vào phòng thay quần áo, chuẩn bị xuất phát.”
Nói xong, cô đi lên tầng như người mất hồn.
Về đến phòng, Úc Tiểu Noãn hận không thể tát chết mình!
Cô đã làm những gì vậy!
Bây giờ thì hay rồi, cho người ta chế giễu!
Uống rượu, uống em gái anh! Lần sau còn uống rượu, chặt tay!
Úc Tiểu Noãn tức hổn hển, bỗng nhiên, cô nhớ tới một chuyện quan trọng.
Áo khoác... áo khoác của Thương Dật Hàn đâu?
Cô nhớ kỹ cô giao cho Hàn Tiểu Tiểu, tối hôm qua Hàn Tiểu Tiểu cũng nên đưa cô trở về đi, như vậy áo khoác đâu?
Cô lại tìm trong phòng.
“Đang tìm cái này sao?”
Chẳng biết lúc nào, Thương Dật Hàn đã xuất hiện ở cửa ra vào.
Cơ thể anh có chút lười biếng dựa vào tường, đưa một cái túi xách trong tay cho cô xem.
Chính là cái cô giao cho Hàn Tiểu Tiểu!
Mặc dù cô muốn, nhưng không thể bị anh nhìn ra, chỉ điềm nhiên như không có việc gì đi đến trước mặt anh, khó chịu hỏi: “Sao anh cầm được.”
“Cô say thành như thế, dĩ nhiên đồ để ở chỗ tôi.”
Hàn Tiểu Tiểu này!
Úc Tiểu Noãn nắm hai tay, nghiến răng nghiến lợi!
Anh ta chính là tên phản đồ! Nội ứng Thương Dật Hàn phái đến bên người cô!