“Đúng vậy.” Úc Tiểu Noãn gật đầu: “Bà ấy mất trong một đêm mưa bão, nhưng mà em tin rằng, một ngày nào đó, em sẽ không hề sợ tiếng sét đánh nữa.”
“Em có sợ cũng không sao cả.” Thương Dật Hàn chăm chú nhìn cô, sau đó anh duỗi tay ra nhẹ nhàng ôm lấy gáy của cô, kéo cô đến trước mắt mình, âm thanh trầm thấp giống như đang mê hoặc: “Sau này nếu như em sợ, thì em cứ gọi tên của anh là được.”
Khuôn mặt của Úc Tiểu Noãn đột nhiên đỏ lên.
Theo bản năng cô nhắm mắt lại.
Nhưng mà một lúc lâu sau, trên môi cũng không truyền đến cảm xúc quen thuộc.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây