“Dật Hàn, tôi sợ một mình, đêm nay, tôi muốn ngủ cùng anh!” Úc Tiểu Noãn cười, dựa vào đầu lồng ngực người đàn ông.
Thương Dật Hàn xoa đầu cô: “Được.”
Vẻ mặt Hàn Tiểu Tiểu tuyệt vọng.
... Đại BOSS yêu dấu của anh ta à, xem ra anh ta không có cơ hội rồi...
Xe lái chậm chạp, thật lâu mới đến trang viên Thương gia.
Hoàn cảnh xung quanh tĩnh mịch, trên đường bày lá rụng và cánh hoa khắp nơi.
Xe dừng lại, quản gia đã mở cửa, Thương Dật Hàn ôm Úc Tiểu Noãn vào nhà.
Úc Tiểu Noãn còn đang lớn tiếng hô hào: “Đêm nay, chúng ta ngủ cùng nhau!”
“...”
Các người hầu quản gia mở to hai mắt.
“Ai, Thương Dật Hàn, sao anh lại có ngoại hình đẹp như thế?” Úc Tiểu Noãn nắm chặt cổ áo của anh, xích lại gần nhìn anh.
Thương Dật Hàn nhìn cô.
“Thật đáng ghét, qua nhiều năm như vậy, ngoại hình anh còn đẹp như thế... Nhiều phụ nữ đều thích anh như vậy...”
Thương Dật Hàn cười, ngón tay ấm áp nhẹ nhàng xoa lên môi của cô, cô như đứa trẻ bị tủi thân rốt cuộc tìm được người có thể làm nũng, khóe mắt có ánh sáng ướt át.
“Vậy cô có thích tôi không?”
Giọng nói từ tính mang theo vẻ mê người mê hoặc, Úc Tiểu Noãn dùng mắt say lờ đờ mông lung nhìn anh, khẽ nhếch bờ môi: “Tôi...”
Thương Dật Hàn chờ cô nói.
“Tôi...”
Bỗng nhiên, sắc mặt cô trở nên khó coi, há miệng, nôn hết thức ăn buổi tối vào trên áo sơ mi trắng của Thương Dật Hàn.
Mọi người trong nhà đều sợ ngây người!
Thật, thật không hổ là thiếu phu nhân...
Trên đời này dám đối xử với thiếu gia như thế, có lẽ chỉ có một mình cô...
Huyệt Thái Dương của Thương Dật Hàn giật giật, quay đầu nói với quản gia: “Chuẩn bị nước, lấy ít canh giải rượu.”
“Vâng!” Quản gia vội vàng đi làm.
Thu dọn xong, ôm Úc Tiểu Noãn say co quắp trở về phòng, đặt nhẹ lên giường, hai tay cô vô thức giữ chặt góc áo Thương Dật Hàn, thì thào: “Đừng đi...”
Thương Dật Hàn ngồi bên giường, ánh mắt thâm thúy.
Anh chỉ nhìn cô đơn giản như vậy.
“Đừng bỏ lại tôi một mình...”
Nước mắt rơi xuống từ khóe mắt cô, giọng nói của cô ẩn chứa nghẹn ngào: “Vì sao không tin tôi... Tôi không làm những chuyện đó...”
“Tôi cũng không quyến rũ bạn trai cô ta...”
Cầm tay cô trong lòng bàn tay, Thương Dật Hàn thấp giọng nói: “Tôi biết.”
Úc Tiểu Noãn nhắm mắt lại, nghiêng đầu, hoàn toàn ngủ thiếp đi.
Úc Tiểu Noãn ngủ rất không ngoan.
Cô lật qua lật lại trên giường lớn mềm mại, há miệng chảy nước bọt, một chân ôm lấy Thương Dật Hàn, thỉnh thoảng dùng chân cọ cọ.
Đôi mắt Thương Dật Hàn chứa ý cười nhìn cô chăm chú.
Anh và Úc Tiểu Noãn nằm trên giường ngủ với nhau hai lần, một lần cô bị bỏ thuốc, một lần cô uống rượu say.
Không có lần nào là tình huống bình thường.
Tựa như mấy năm trước, lần đầu tiên anh tới Úc gia, cô gái đầu tiên anh nhìn thấy không phải đại tiểu thư Úc gia Úc Chi Tinh xem mắt với anh, mà là con gái riêng của Úc gia ngồi trên tàng cây gặm quả, lôi tha lôi thôi, cuối cùng còn ngã vào trong lòng anh, Úc Tiểu Noãn.
“Cám ơn anh đã cứu tôi, cho anh ăn quả này.”
Khi đó, cô cười rạng rỡ, đưa quả gặm trong tay cho anh.
Nụ cười đó, đối với Thương Dật Hàn khi đó mà nói, tựa như mặt trời ấm áp.
Làm người thừa kế tập đoàn Thương thị, từ nhỏ Thương Dật Hàn được vun trồng nghiêm khắc nhất, một ngày ba bữa đều có người hầu dốc lòng chăm sóc, đã khi nào ăn đồ người khác gặm qua đâu.
Nhưng giây phút đó, anh như bị ma xui quỷ khiến, nhận lấy quả.
Nữ hài cười càng ngọt hơn, con mắt cong cong, như mặt trăng.
“Tôi tên Úc Tiểu Noãn, anh thì sao?”
“Thương Dật Hàn.”
“Thương Dật Hàn? Cái tên thật lạnh lẽo, sau này tôi gọi anh là Dật Hàn có được không?”
Một câu nói, một nụ cười đơn giản như vậy, anh nhớ đến bây giờ.
“Sau này, tôi gọi anh là Dật Hàn có được không?”