Giờ phút này, anh lại dùng ánh mắt xa lạ như vậy để nhìn cô ta, nhưng trái tim của cô ta vẫn cứ rung động không thôi, cô ta không biết mình nên nói với anh như thế nào.
Thương Dật Hàn thấy cô ta im lặng một lúc lâu không nói lời nào, anh bưng cà phê lên nhấp nhẹ một ngụm: “Nói đi, những lời mà cô muốn nói, cứ nói ra hết đi.”
Chỉ là một động tác đơn giản như vậy, nhưng nó lại làm cho Lâm Tịnh cảm thấy khuôn mặt cô ta hơi đỏ lên, cô ta chậm rãi nói: “Cà phê trong cửa hàng này cũng không tệ lắm, lần sau chúng ta có thể...”
“Không có lần sau.” Thương Dật Hàn buông cái tách cà phê xuống.
“Tại sao?” Lâm Tịnh trở nên nóng nảy, cô ta cuống quít nắm lấy tay của Thương Dật Hàn, nhưng lại bị Thương Dật Hàn tránh đi: “Dật Hàn, những lời mà anh nói vào đêm nay, đều là nói đùa thôi phải không? Sao anh có thể đối xử với em như vậy?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây