Trước kia, Thương Dật Hàn và Úc gia qua lại, anh cũng đã từng nói lời như vậy với cô, bởi vì thích, cho nên muốn ở bên nhau.
Nhưng khi đó cô không hiểu, cho tới bây giờ, vẫn không hiểu.
“Thương tổng, sao anh lại tới đây?”
Còn tiếp tục như vậy, lòng cô sẽ bị nhiễu loạn, cô phải kịp thời nói sang chuyện khác.
Thương Dật Hàn hiểu rõ tâm tư nhỏ của cô, mỉm cười, không trêu cô nữa, lui về sau: “Tôi là người đầu tư, vì sao không thể tới?”
“Thế nhưng anh bận rộn như vậy...” Úc Tiểu Noãn nhỏ giọng nói.
“Biết tôi bận bịu, lần sau hãy cẩn thận chút, không phải bất cứ lúc nào cũng có thể may mắn trốn thoát được đâu.” Thương Dật Hàn quan sát cô trên dưới, nói: “Sau này, không cho mặc lại loại quần áo này nữa.”
Úc Tiểu Noãn cong môi lên: “Biết ngay anh cảm thấy tôi sẽ mất mặt mới xuất hiện...”
“Cô nói cái gì?”
“Không có gì.”
“Tôi đi đây.”
Sau khi Thương Dật Hàn quay người, Úc Tiểu Noãn gọi anh lại: “Chờ chút.”
Cô nâng âu phục lên: “Cái này...”
“Ném đi đi, bị cô ngửi qua, tôi mặc sẽ có bóng ma.”
“... Tôi là virus sao!”
Người đàn ông đáng ghét!
Lúc đầu cô muốn nói đêm nay cám ơn anh, bây giờ cũng không nói nên lời nữa!
Úc Tiểu Noãn tức giận: “Tối nay có bữa tiệc, trong nhà không khóa cổng à?”
Thương Dật Hàn nhàn nhạt cười một tiếng: “Về sớm sẽ không khóa.”
“...”
Đây khác nào không hỏi không!
A, thật sự là tức chết cô! Thương Dật Hàn đáng ghét!
Thấy anh đi, Úc Tiểu Noãn giơ âu phục của anh lên, thật muốn ném trên mặt đất giẫm hai phát cho hả giận!
Cô giơ lên hồi lâu.
... Không ném xuống được.
“Được rồi!” ôm áo khoác về trong ngực lần nữa, cô lẩm bẩm nói: “nể tình anh giúp tôi, tôi sẽ thuận tiện giữ tốt y phục của anh!”
Cô cẩn thận chọn lựa trong phòng thay quần áo, rốt cục chọn được một chiếc sườn xám màu xanh nhạt.
Mặc sườn xám chắc không thành vấn đề chứ?
Úc Tiểu Noãn cười cười, dùng túi sắp xếp gọn áo khoác của Thương Dật Hàn, để Hàn Tiểu Tiểu cầm.
Ra lúc, Hàn Tiểu Tiểu nhìn ngây người.
Sườn xám phác hoạ vừa đúng đường cong thân hình của thiếu nữ, màu sắc nhàn nhạt, phối hợp với khuôn mặt nhỏ sạch sẽ của cô, tóc dài buộc lên, tươi mát động lòng người.
“Chủ nhân của tôi đúng là quá đẹp, không trách trước kia có thể nổi tiếng trong giới giải trí đến vậy!” Hàn Tiểu Tiểu huơ tay khen cô: “Sau này, chúng ta sẽ đi tới quốc tế, trả lại cô một bầu trời xanh tươi đẹp!”
“Được rồi đừng ba hoa nữa, đi thôi, mau đi Kim Hoàng ăn cơm!” Úc Tiểu Noãn cười nhẹ một tiếng, con mắt sáng như thể cong thành vành trăng khuyết.
“Thật xin lỗi, tôi đến muộn.”
Lúc Úc Tiểu Noãn đến khách sạn, tất cả người đoàn làm phim đã ngồi đàng hoàng.
Bạch Cẩm Nhan và một số nhân vật có trọng lượng ngồi ở bàn chủ, còn chưa ăn cơm, hiển nhiên là đang chờ cô.
Hàn Tiểu Tiểu cười trộm, không sai, chính là hiệu quả này, phải thể hiện dáng vẻ nữ thần.
Úc Tiểu Noãn không nhanh không chậm đi đến bàn chủ ngồi xuống, mỉm cười: “Ngại quá, để nhiều người như vậy chờ mình tôi.”
Bạch Cẩm Nhan cũng cười: “Cô không phải người cuối cùng, đạo diễn còn chưa tới đâu.”
Nói bóng gió, cô nào có mặt mũi lớn như vậy?
Úc Tiểu Noãn không mạnh miệng lưỡi với cô ta, chờ người đã đông đủ, thoải mái ăn cơm.
Cô vừa ăn vừa nghĩ, so với nhà hàng trước đó Thương Dật Hàn dẫn cô đi, hương vị còn hơi kém hơn chút nha.
Giữa Úc Tiểu Noãn và Bạch Cẩm Nhan cách một Khương Minh Húc, từ lúc buổi họp báo bắt đầu, thần tượng siêu cấp này đã không nói câu nào, dáng vẻ không quá vui, thậm chí có chút không yên lòng.