“Được rồi được rồi.” phương thức lo lắng cho cô như vậy của Hàn Tiểu Tiểu khiến cô không chống đỡ nổi, chỉ có mỉm cười sờ đầu anh ta: “Chẳng phải tôi không có chuyện gì sao, cửa thứ nhất đã thuận lợi qua, đợi lát nữa còn có người mời ăn cơm nha!”
“Có ăn là chuyện tốt, nhưng an nguy của cô quan trọng hơn, nếu xảy ra chuyện gì, làm sao tôi đối mặt với đại BOSS được, nói không chừng có nguy hiểm đến tính mạng!” Hàn Tiểu Tiểu chu môi.
“Làm sao lại thế được?”
Nụ cười của Úc Tiểu Noãn cứng ở bên môi.
Nói đến đại BOSS, cô liền nghĩ đến cảnh cùng Thương Dật Hàn trên sân khấu vừa rồi...
Làm một người bận rộn giới kinh doanh, anh lại lần đầu có mặt trong buổi họp báo, còn vì cô mà lên sân khấu dưới ánh nhìn chăm chú của bao người...
Rốt cuộc người đàn ông này đang suy nghĩ gì vậy, anh không thích cô, chẳng lẽ chỉ thuần túy cảm thấy cô mất mặt đến nỗi ngay cả anh cũng không nhìn nổi sao?
Trên tay dường như còn lưu lại nhiệt độ của anh, Úc Tiểu Noãn nắm chặt áo khoác trên người, có chút thất thần.
Thấy cô ngây ra như này, Hàn Tiểu Tiểu cười rạng rỡ: “Bà cô của tôi ơi, bây giờ đang nhớ ai vậy? Khương Minh Húc hay là đại BOSS nha!”
Úc Tiểu Noãn thu lại suy nghĩ, nhìn anh ta chằm chằm: “Anh nói linh tinh gì đó, đi ra ngoài cho tôi, tôi phải thay quần áo!”
“Được được được, cô cứ từ từ mà thay, tôi không quấy rầy!” Hàn Tiểu Tiểu làm mặt quỷ, cười ha hả rời khỏi phòng nghỉ.
Úc Tiểu Noãn cởi áo khoác, nhìn qua nó, lại suy nghĩ ngẩn người.
Trong nội tâm cô nghĩ như này, rốt cuộc mùi trên người Thương Dật Hàn là mùi gì?
Không giống nước Cổ Long, thế nhưng rất dễ chịu.
Cô nâng âu phục đến bên mũi, ngửi ngửi như chó con.
“Thích vậy sao?”
Giọng nói vừa vang lên, Úc Tiểu Noãn bị dọa đến nỗi tay run một cái, quần áo rơi trên mặt đất.
Giọng nói này trầm thấp lại mang theo trêu tức, Úc Tiểu Noãn quay đầu nhìn, quả nhiên là Thương Dật Hàn.
Cô vội vàng cúi người, ôm âu phục vào trong ngực, quay đầu, không dám nhìn anh.
Hai người cách nhau rất gần, thấy cô cẩn thận từng li từng tí như đứa trẻ bị người bắt được làm chuyện xấu, khóe môi Thương Dật Hàn ánh lên ý cười, lời nói vang lên bên tai cô, khiến khuôn mặt cô hơi ửng đỏ: “Thích thì tặng cho là được.”
“Tôi... Không phải...” Úc Tiểu Noãn xua tay, hết đường chối cãi.
Làm sao bây giờ, anh đã hoàn toàn coi cô như si hán đúng không! Chuyện ngửi quần áo này, chỉ có si hán mới làm ra được!
Úc Tiểu Noãn sinh không thể luyến, gần đây làm sao vậy, mất mặt trước mặt anh như thế!
“Không phải gì?”
“Không phải là thích âu phục của anh...” Úc Tiểu Noãn ngơ ngác nói, hoàn toàn không biết mình đang nói gì.
Thương Dật Hàn cười cười: “Vậy cô thích tôi à?”
Câu này Úc Tiểu Noãn nghe rõ, lập tức kịp phản ứng: “Càng không phải, trên hợp đồng tôi đã viết, tôi không khả năng thích anh!”
Thương Dật Hàn thản nhiên nói: “Tôi cũng đã nói, hợp đồng hết hiệu lực, cô có thể thích tôi.”
“Anh...” mặt Úc Tiểu Noãn càng đỏ hơn: “Thương tổng, xin đừng trêu cợt tôi như vậy...”
Cô muốn lui về phía sau, lại bị Thương Dật Hàn thuận thế dồn đến bên vách tường.
Cả người cô như thể bị anh ôm vào trong ngực.
Cô hốt hoảng như vậy, Thương Dật Hàn lại ung dung không vội, hô hấp ấm áp lướt qua bên tai cô, mang theo trầm thấp mê hoặc: “Chờ cô thích tôi đến nỗi không biết nên làm thế nào mới tốt, thì hãy nói với tôi.”
Thích...
Úc Tiểu Noãn có chút mờ mịt.
Rốt cuộc thế nào mới là thích?