Đến phòng nghỉ bên cạnh, Úc Tiểu Noãn cũng không quanh co lòng vòng với cô ta: “Là cô làm đúng không?”
“Cái gì?” Ôn Tử Ngôn giả vờ không hiểu.
“Quần áo là cô chọn cho tôi, cần tôi nói rõ hơn không?” Úc Tiểu Noãn tới gần một bước.
Ôn Tử Ngôn khẽ thở dài: “Tiểu Noãn, cô biết là được rồi.”
“Cô đã khúm núm với Bạch Cẩm Nhan đến trình độ đó sao? Vì lấy lòng cô ta, thậm chí không tiếc ra tay với tôi.”
Đáy mắt Úc Tiểu Noãn có ánh nước yếu ớt.
“Tiểu Noãn, sao cô lại không thông minh nổi vậy, tôi giúp cô ta sao? Tôi là vì giúp cô đấy!” Ôn Tử Ngôn bất đắc dĩ lắc đầu, lại nhìn cô, dáng vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Cô thật vất vả mới có phim quy, để cô nổi bật trong buổi họp báo có gì không tốt? Ngành giải trí chính là như vậy! Diễn xuất cũng được, khuôn mặt cũng được, cũng không quan trọng bằng chuyện xấu hot search! Cô cũng bởi vì một mực không nhìn thấu đạo lý này, mới có thể không giữ nổi chức ảnh hậu của mình, bị Bạch Cẩm Nhan chèn ép đến bây giờ!”
“Trừ phi tôi muốn, không ai có thể ép được tôi.” Úc Tiểu Noãn cười cười, cực kỳ đắng chát: “So với Bạch Cẩm Nhan, cô mới là người khiến tôi khổ sở nhất, vì giúp tôi sao? Bo thuốc đưa tôi lên giường người đàn ông buồn nôn, là vì giúp tôi à? Để cho tôi xấu mặt ở trước mặt truyền thông, cũng là vì giúp tôi sao? Nếu như đây chính là cái cô gọi là thông minh, vậy tôi thà rằng làm đồ ngốc cả đời, tối thiểu cũng không cần sống mệt mỏi như vậy.”
Ôn Tử Ngôn không nói thêm gì nữa.
Úc Tiểu Noãn nhìn cô ta, vẫn cười nhạt như cũ: “Tôi ấy à, từ nhỏ đã không có bạn bè, cô là người đầu tiên, nhưng cho dù là cô, nếu còn làm chuyện như ngày hôm nay, tôi cũng sẽ không bỏ qua đâu, rõ chưa?”
“Nha, hai người sao vậy?” Lúc này, cửa phòng nghỉ bị đẩy ra, Bạch Cẩm Nhan đi đến.
Cô ta vẫn cao quý, ưu nhã, khí phái nữ vương, giơ tay nhấc chân đều lộ ra lạnh lẽo: “Cãi nhau sao?”
“Không có, xin lỗi đã mượn trợ lý của cô lâu đến như vậy, tôi chỉ muốn ôn chuyện với Tử Ngôn thôi.”
Lúc nói chuyện, Úc Tiểu Noãn không hề nhìn Bạch Cẩm Nhan, ngược lại là Bạch Cẩm Nhan, tự mình đi đến trước mặt Úc Tiểu Noãn.
“Đúng là nên tâm sự cho tốt, nói thế nào chúng ta cũng là bạn cũ, chi bằng như này, tối nay tôi mời mọi người ăn cơm đi, xem như chào đón cô, thế nào?”
Nghiễm nhiên có dáng vẻ nữ chủ nhân đoàn làm phim.
Úc Tiểu Noãn cũng không khách khí, trực tiếp hỏi: “Được, ở đâu? Kim Hoàng sao? Nghe nói đồ ăn chỗ ấy rất ngon.”
Cô đã muốn tiêu tiền, vậy tôi sẽ cho cô tiêu đủ.
Đương nhiên Bạch Cẩm Nhan biết Kim Hoàng là nơi nào, không nói không mời nổi, nhưng chỉ riêng mời đám nhân vật quan trọng như diễn viên đạo diễn bên đầu tư nhà sản xuất của đoàn làm phim, hành hạ như thế, đúng là coi như xa xỉ.
Nhưng Bạch Cẩm Nhan là ai, tuyệt đối không cam lòng không có mặt mũi, lập tức đồng ý: “Được, vậy thì Kim Hoàng, lát nữa chúng ta không gặp không về, cô nhớ mặc xinh đẹp chút, đừng để xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, dọa đạo diễn nữa.”
Dứt lời, Ôn Tử Ngôn đi theo sau lưng Bạch Cẩm Nhan rời đi.
Bọn họ chân trước vừa đi, chân sau Hàn Tiểu Tiểu đã chui đi vào, ôm Úc Tiểu Noãn vừa gặm vừa hôn: “Ôi bà cô của tôi ơi, ngày đầu tiên của cô và tôi đã dọa tôi suýt bị bệnh tim rồi!”