Anh thấp giọng thở dài, trong bất đắc dĩ mang theo cưng chiều: “Anh mà không ở bên cạnh em, em sẽ suy nghĩ lung tung, cũng không biết nên làm thế nào với em mới tốt đây.”
Úc Tiểu Noãn phồng quai hàm: “Trách tôi sao?”
Anh cười khẽ: “Không trách em, trách anh, từ nhỏ đến lớn, anh không thích bị bất cứ người nào ảnh hưởng đến cảm xúc, cho nên trong khoảng thời gian này ở bên ngoài, anh cố gắng không để cho mình đi chú ý tin tức của em, ai biết chuyện vừa vừa xong xuôi, anh liền phát hiện em xảy ra chuyện, ở bệnh viện.”
Anh buông cô ra, nhìn vào mắt cô: “Úc Tiểu Noãn, vì sao em cảm thấy anh sẽ không thèm để ý, không ghen tị vậy?”
Úc Tiểu Noãn nghẹn lời, không nói gì.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây