Đôi mắt Thương Chấn Thiên đảo qua đảo lại: “Cho nên, cô truyền máu cho người đàn ông đó, không phải là vì có gì sao?”
“Làm sao có thể có gì được ạ?” Úc Tiểu Noãn ngơ ngác nói: “anh ấy đã cứu cháu, cháu truyền máu cho anh ấy là nên mà.”
“Quan hệ giữa những người tuổi trẻ các cô vốn rất phức tạp, tôi cũng không đoán được gì, cô vừa truyền máu xong, muốn ăn gì không?” Nói xong, Thương Chấn Thiên lại bổ sung một câu: “Tôi sợ cơ thể cô quá kém, đến lúc đó không giấu Dật Hàn được.”
“Cảm ơn chủ tịch.” Úc Tiểu Noãn cười cong mắt.
Cô không ngờ Thương Chấn Thiên thật sự đồng ý với cô.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây