“Trên thực tế, anh làm như vậy là tự châm cho mình một cây đuốc, tự thiêu cháy mình, và cũng thiêu bỏng người khác, nhưng con bướm của chị tôi đã bay đi rồi, chị ấy không còn ở đây nữa, anh cũng phải thử nhìn về phía trước. Cuộc đời của mỗi người chúng ta, gặp nhau là do số, quen biết nhau qua ý, yêu nhau do duyên, đợi nhau do tâm, cuộc đời con người quá ngắn, có lẽ chúng ta chỉ thoáng ngoảnh lại liếc nhìn, sống chết đã đến trước mắt. Tất cả hiểu lầm đều rất nhỏ bé, chỉ cần đối phương sẵn sàng chia sẻ những khó khăn với anh, đồng cam cộng khổ, cùng sống cùng chết, đời mình gặp được người như vậy thì còn mong gì hơn nữa? Thẩm Kiều, đừng phụ lòng chính mình, cũng đừng phụ lòng Hâm Dao.”
Thẩm Kiều nhìn vào mắt cô ấy, im lặng rất lâu mới nói: “Tiểu Noãn, tôi đột nhiên cảm thấy, hình như tôi không quen biết em, sao em trở nên chín chắn hơn rồi?”
Úc Tiểu Noãn cong cong khóe mắt cười, nói: “Tôi vẫn luôn chín chắn mà, chỉ là các anh không phát hiện ra thôi. Nếu anh muốn lên trên đảo, tôi sẽ gửi địa chỉ cho anh, nếu đi ngay bây giờ, có lẽ tất cả sẽ vẫn còn kịp đấy.”
Đêm hôm đó, Thẩm Kiều ngồi trầm tư hút thuốc, thức trắng cả đêm không ngủ.
Anh ta chưa từng nghĩ tới Lam Hâm Dao sẽ mất trí nhớ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây