Ánh mắt của Thẩm Kiều trầm xuống: “Vậy cô ấy có nhớ các em không?”
“Nhớ, cô ấy bị mất trí nhớ có chọn lọc, những gì cô ấy quên, đều là những hồi ức tối tăm nhất, đau đớn nhất trong cuộc đời cô ấy. Bác sỹ nói, đây là vấn đề tâm lý của cô ấy, trừ khi cởi bỏ tư tưởng, trừ khi cô ấy sẵn sàng nhớ lại, nếu không, chúng ta đều chẳng làm được gì cả.”
Úc Tiểu Noãn nói: “Vấn đề ở đầu của cô ấy không nghiêm trọng lắm, vấn đề chủ yếu đều nằm trong lòng cô ấy, nếu muốn cô ấy hồi phục lại trí nhớ, cần phải tạo sự kích thích cho cô ấy. Lúc ấy tôi đã nghĩ không biết có nên để anh đi gặp cô ấy không, nhưng tôi lo là anh không buông bỏ được chuyện quá khứ, đến lúc đó Hâm Dao nhớ ra anh, lại chẳng thành ra là tôi hại cô ấy? Thế nên tôi vẫn không dám nói chuyện này cho anh biết.”
Thẩm Kiều im lặng không nói gì.
Úc Tiểu Noãn nói tiếp: “Mặc dù bị mất trí nhớ, nhưng cô ấy vẫn kiên trì ở lại trên đảo, giống như có chấp niệm gì đó, ai khuyên cũng không nghe. Năm năm nay, ngoài những lúc đi khám bệnh, còn lại cô ấy đều không rời khỏi hòn đảo đó, luôn ở lại trên đảo bầu bạn với những đứa trẻ trên đảo. Gần đây, có một người đàn ông muốn lên đảo nhận nuôi đứa trẻ, đã gặp được Hâm Dao, anh ta rất thích cô ấy, cũng nhiệt tình theo đuổi cô ấy. Hâm Dao đã quên anh, được người đàn ông kia kiên trì theo đuổi, hình như cô ấy đã hơi rung động. Người đàn ông kia nói cho tôi biết, anh ta định cầu hôn Hâm Dao, anh thật sư… muốn để chuyện này xảy ra?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây