Thương Dật Tuyết xụ mặt nói: “Có phải cậu vẫn còn đang trách tôi, nên mới không muốn gặp lại tôi, quyết định muốn đi?”
Thần Hi bật cười, nói: “Chuyện này không liên quan gì đến cậu cả, bản thân tôi muốn đi mà thôi. Với lại, tôi là người ghi thù đến vậy à, tôi đã không sao rồi, chuyện quá khứ đừng nhắc lại nữa, tôi cũng chưa bao giờ trách cậu cả, nên cậu không cần phải tự trách mình.”
Thương Dật Tuyết vội vàng nói: “Vậy cậu dẫn tôi đi cùng đi.”
“ Này.” Thần Hi ngồi bật dậy từ trên giường, trợn trừng mắt lên nhìn cô ấy, nói: “Cậu đừng có nói đùa, cậu đi làm gì, Tiểu công chúa trắng trẻo phấn nộn như cậu đi dãi nắng dầm mưa làm gì, nhỡ đến lúc về không ai nhận ra cậu, tôi phải giải thích với Thương tổng thế nào đây.”
“Tại sao cậu đi được, còn tôi không đi được?” Thương Dật Tuyết không phục.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây