Dạo này Thần Hi lại gặp xui xẻo, mặc dù cậu ấy ăn mặc rất sành điệu, nhưng bởi vì đắc tội với Tiểu Noãn, bà lão cử cậu ta xuống ruộng nhặt cỏ dại...
Nhưng Dật Tuyết chấp nhận cùng đi với cậu áy, nhìn từ phía xa xa, đồng rộng lớn xuất hiện hình ảnh thế này, cậu thiếu niên ăn mặc thời thượng, thiếu nữ mặc đồ họa tiết da báo quyến rũ, cậu thiếu niên có khuôn mặt đẹp trai, thiếu nữ xinh đẹp hiếm có trên thế gian này. Hai người đứng cạnh nhau, vẽ lên bức tranh phong cảnh hài hòa, cả hai cùng ngồi xổm người xuống, cậu nhổ tôi nhỏ, lặng lẽ nhổ hết cỏ dại trong ruộng...
Trước khi rời đi, Úc Tiểu Noãn nắm tay Thương Dật Hàn đứng ở bên bờ sông, nghe tiếng nước sông chảy ầm ầm, cô cố gắng hít thở không khí trong lành, nghĩ đến trước kia mình và Thiên Ca Thần Hi cùng ngồi đây uống rượu, tâm sự chuyện đời người, bây giờ nghĩ lại, mọi thứ dường như đều là chuyện của kiếp trước.
Úc Tiểu Noãn quay sang nói với Thương Dật Hàn: “Anh xem, phong cảnh nơi này đẹp thật đấy. Giờ nhớ lại lần đầu tiên anh tới nơi này tìm em, đêm mưa hôm đó, anh nói với em là đừng chạy đến nơi anh không nhìn thấy được, đó là lần đầu tiên em có cảm giác rung động, chỉ là không ngờ, chúng ta lại về đây lần nữa, cùng trải qua biết bao nhiêu chuyện.”
“Đây là nơi em sinh hoạt hồi còn nhỏ, nó sẽ trở thành hồi ức của em, cất nó ở trong lòng mới là tốt nhất.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây