Lam Vũ không quay lại. Ông đang ngồi trên chiếc ghế sofa lớn và mềm mại, đôi mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước và không có biểu hiện nào trên khuôn mặt ông: “Làm thế nào anh vào đây được?”
Lam Chính đang đứng đằng sau ông, đôi mắt nhìn ông với một ánh mắt vặn vẹo và nói nhẹ nhàng: “Giết họ, thì sẽ vào được.”
Lam Vũ bình tĩnh nói: “Ta không nghe thấy tiếng súng.”
“Không cần sử dụng súng.” Giọng của Lam Chính rất khẽ và âm thanh trong phòng im lặng, đáng sợ như một con quỷ đnag đến gần: “Cha quên mất, tất cả chúng ta đều rất giỏi sử dụng thuốc độc sao.”
“Anh giết họ, anh nghĩ rằng anh có thể rời khỏi con tàu này không?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây