Úc Tiểu Noãn rưng rưng nước mắt, khẽ gọi: “Ông ngoại...”
Lam Vũ chống gậy, phải mất một lúc lâu mới hồi phục lại tinh thần, trầm giọng nói: “Không sao... Tôi không sao... tôi đã cất giấu những lời này ở trong lòng mấy chục năm rồi, cuối cùng hôm nay tôi cũng có can đảm nói ra... Tôi không cần phải ngồi một mình ngắm ảnh của Sơ Thần đến ngẩn người nữa... không cần nữa, biết cô ấy đã từng yêu tôi, tôi không còn cầu mong điều gì khác, hôm nay là lần đầu tiên, cũng là một lần cuối cùng... hiện giờ, tôi cực kỳ thoải mái...”
Nói xong, Lam Vũ quay sang nhìn hai người bọn họ, ông ta lau nước mắt, dần bình tĩnh lại, cố miễn cưỡng nở nụ cười, yếu ớt nói: “Không ngờ suốt nhiều năm qua, người xông vào trái tim của tôi lại là hai người... Thương tổng, nếu tôi sớm đi gặp cậu, sớm hiểu được tâm ý thật sự của Sơ Thần, có lẽ… tôi sẽ bớt đau đớn được mấy năm...”
“Giờ ông biết vẫn còn kịp.” Thương Dật Hàn nói: “Tiếp theo, ông định làm gì?”
Úc Tiểu Noãn hỏi: “Ông còn muốn để hòn đảo đó tiếp tục hoạt động không?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây