Úc Tiểu Noãn buồn bã nhìn ông ta, cắn cắn môi nhẹ giọng nói: “Vì vậy, cuối cùng mẹ đã rời khỏi Lam gia...”
Vì vậy, mẹ cứu được quốc vương Khalifa đang bị thương ở Anh quốc, cũng không muốn nói cho bất cứ nguời nào của Lam gia biết được, nên mẹ mới nói cái tên giả Nguyệt Lượng cho quốc vương Khalifa, biết mình sẽ mang đến bất hạnh cho quốc vương... Bởi vì bà ấy biết, gia tộc của mình đã bị vặn vẹo biến dạng...
Trái tim của Úc Tiểu Noãn đau quặn lại, đến khi mở mắt ra lần nữa, nước mắt vẫn rưng rưng nơi khóe mắt.
Lam Vũ thở dài nói: “Đúng vậy, tiểu Duyệt rời khỏi Lam gia, lần đi này, con bé không bao giờ để tôi tìm được. Tôi không hiểu, thật sự không hiểu, tôi cho con bé tất cả mọi thứ tốt nhất, mời giáo viên cao cấp nhất về dạy con bé, con bé là một trong những đứa con xuất sắc nhất trong đám con cái của tôi, con bé hát rất hay, đánh đàn rất giỏi, mỗi lần nhìn thấy con bé, trái tim của tôi lại bình yên đến lạ thường. Nhưng con bé quá hiền lành, cũng hiền lành giống như Sơ Thần năm đó, con bé không thể chịu đựng được sự tàn nhẫn của tôi, thà rời khỏi tôi, rời khỏi Lam gia, vứt bỏ cuộc sống thượng lưu này, lưu lạc bên ngoài... Lúc đó, tôi rất đau lòng, thật ra tôi đối xử tốt với con bé, đã sớm không phải vì đôi mắt của nó giống Sơ Thần, mà vì con bé khác với những đứa con khác của tôi, con bé có được sự hiền lành mà tôi không có, không có ham muốn gì, cũng không có lòng mơ ước đến tài sản của tôi... Nhưng chậm rồi, chờ tôi hiểu ra tất cả, mọi chuyện đều đã quá muộn... tôi đã mất tất cả, Sơ Thần, tiểu Duyệt, tôi cũng mất đi...”
“Những năm nay, mỗi lần nhớ tới bọn họ, tôi đều sẽ đến đây, tôi cất giữ rất nhiều ảnh của Sơ Thần, chỉ có ở đây, trái tim tôi mới dịu lại.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây