Thương Dật Hàn khẽ bật cười nói: “Mặt mũi quan trọng đến vậy sao? Vì điều này, ông ta đã gây ra bao nhiêu chuyện rắc rối, làm anh nhức hết cả đầu.”
Úc Tiểu Noãn cười ha ha nói: “Ai bảo anh quá xuất sắc làm chi, Thương gia có bao nhiêu người, nhưng ông ta chỉ coi trọng mỗi anh, chỉ mỗi anh cưới cháu gái của ông ta, ông ta mới có thể mãn nguyện được.”
Thương Dật Hàn dịu dàng nhìn cô, ánh mắt tràn đầy ý cười: “Vậy giờ chắc ông ta mãn nguyện được rồi, anh đã cưới cháu gái của ông ta rồi còn gì.”
“Đúng vậy.” Úc Tiểu Noãn cong khóe mắt cười: “Ông già đó cứ khăng khăng không chịu tin em, nếu ông ta biết được em thật sự là cháu ngoại của ông ta, thật ra nguyện vọng ông ta luôn muốn thực hiện được đã sớm được thực hiện, vậy mà ông ta còn tốn bao nhiêu tâm tư chia rẽ chúng ta, sợ đến lúc đó chúng ta còn chưa tức giận với ông ta, ông ta đã tự tức giận đến ngất xỉu với mình rồi, ha ha.”
Thương Dật Hàn nắm chặt lấy tay cô, từ tính nói: “Đúng vậy, đi một vòng lớn thế này, anh nghĩ chắc ông ta cũng đã buông được chấp niệm này xuống, bà nội đã đi rồi, ông ta có cố chấp với những điều này cũng không có ý nghĩa gì cả. Với lại, mặc kệ em có phải là cháu ngoại của ông ta hay không, anh cũng đã chấm em rồi, sẽ không buông tay vì mặt mũi của ông ta đâu.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây