Úc Tiểu Noãn biết rõ là ông ta sẽ tức giận, nên cô cũng không cảm thấy kinh ngạc. Cô nhìn Lam Vũ, thở dài nói: “Ông ngoại à, thoạt nhìn ông là người có được tất cả, nhưng… ông có thật sự vui không? Ông thật sự cảm thấy thoải mái với số tiền kiếm được từ trên mạng sống của người khác sao? Buổi tối ông không nằm mơ thấy ác mộng à? Trong số những người chết vì ông, có lẽ… còn có cả trẻ con...”
“Tôi không cần cô phải giáo huấn tôi!”
Lam Vũ nghiêm nghị ngắt lời cô, lửa giận trong mắt như muốn phun ra ngoài, người giúp việc đứng quanh đấy đều không dám thở mạnh: “Cô nghĩ mình là ai? Cuộc đời của cô mới trải qua được bao nhiêu, cô có tư cách gì nói đạo lý ở trước mặt tôi? Đừng tưởng giờ tôi đối xử với cô tốt hơn, cùng dùng bữa với cô, thì cô thật sự coi mình là cháu ngoại của tôi, Lam gia do một tay tôi quản lý, cô không thích thì có thể làm được gì?”
Úc Tiểu Noãn lẳng lặng nhìn ông ta: “Ông ngoại à, vừa rồi cháu còn cảm thấy ông hơi đáng yêu, nhưng dáng vẻ của ông hiện giờ… chaú không thích, cực kỳ không thích.”
“Cô không thích? Vậy cô là chủ nhân của Lam gia à? Nếu giao Lam gia lại cho cô, không biết Lam gia sẽ biến thành cái dạng gì nữa, với loại người ngây thơ như cô, quyết định của cô sẽ bị kẻ thù đánh bại trong tương lai đấy.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây