“Ông nghĩ đẹp đấy! Sau này cháu sẽ không gọi ông là ông ngoại nữa! Ông nói cháu là người man rợ, chẳng lẽ còn man rợ hơn cả người Lam gia các ông? Nếu cháu là người man rợ, vậy tất cả các ông đều là một đám điểu nhân(*)!”
(*)Điểu nhân: ngôn ngữ mạng, mắng những người keo kiệt, đáng ghét
“Ông điểu nhân! Cả nhà các ông đều là điểu nhân!”
“... bản thân cô điểu nhân còn nói người khác!”
Úc Tiểu Noãn sững người lại, cầm chiếc gối trên giường đập về phía Lam Vũ, mới đầu Lam Vũ còn chưa kịp phản ứng, chờ đến khi bị đập mấy cái vào đầu, mái tóc hoa râm của ông ta đã rối tung như ổ gà, mà cô vẫn tiếp tục muốn đập, đập không ngừng làm ông ta ứng phó không kịp, thậm chí còn không có thời gian phản kháng lại. Ông ta chỉ có thể liên tục lùi về phía sau, nghe người phụ nữ hét lên bên tai mình: “Cả nhà cháu chọc ông à? Mẹ cháu tốt như vậy, ông lại dám nói bà ấy là điểu nhân! Ông… lão già này! Rốt cuộc đến bao giờ ông mới chịu bỏ qua cho cháu, không gây rắc rối cho cháu nữa! Ông trả Dật Hàn, Thần Hi, còn cả Bắc Đường lại cho cháu! Có nghe thấy không! Nếu không cháu sẽ quấn lấy ông, làm ông không được an ổn ngày nào cả!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây