Lam Hâm Dao chưa từng thấy Lam Chính yếu ớt như thế này bao giờ, sắc mặt của ông ta tái nhợt, đeo kính, dựa người vào trên đầu giường. Ngoài vết thương trên vai ra, trên mặt và trên tay ông ta cũng có rất nhiều vết máu ứ đọng, vừa nhìn đã biết là bị đánh rất dã man.
Lam Hâm Dao đã làm bạn với vết thương từ nhỏ đến lớn, với lại cô biết, chỉ có mình Lam Vũ là dám ra tay với Lam Chính ở trong lâu đài này.
Cô ấy lặng lẽ đi tới, gọi: “Cha.”
Lam Chính nhìn thấy người đến là cô ấy, tỏ vẻ rất tức giận, nếu không phải là đang bị thương nặng, không thể nào cử động được cánh tay, chắc chắn ông ta đã sớm cho cô ấy một cái bạt tai: “Con còn có mặt mũi tới đây?”
Lam Hâm Dao không hiểu: “Cha đang nói gì vậy? Tại sao Hâm Dao lại không có mặt mũi tới đây?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây