Nghe thấy vậy, Lam Vũ ngửa đầu cười phá lên, sau đó ông ta nheo mắt lại, âm lệ nhìn ông ta: “Cha biết rõ từ nhỏ đến lớn con đối xử với Hâm Dao như thế nào, con sẽ mạo hiểm phản bội lại cha giết người vì con bé sao? A Chính, con nghĩ cha là kẻ ngốc đấy à? Con giết Úc Tiểu Noãn không đủ, còn bắn một phát súng vào Thương Dật Hàn, làm sao? Cha trả lại phát súng này cho con, có mùi vị thế nào? Nếu lần này Thương Dật Hàn không tỉnh lại nữa, hoặc là bị phế mất cánh tay, cha cũng sẽ trả lại y nguyên như vậy cho con! Cậu ta chết, con cũng sẽ chết!”
“Tại sao!”
Lam Chính không thể nào chịu đựng được nữa, cả người ông ta chồng chất đầy vết thương, đau đến phát điên lên, đến tâm trí cũng dần trở nên mơ hồ. Lúc này, ông ta chỉ biết mình rất đau đớn, cũng rất tuyệt vọng, cảm giác nhục nhã và không cam lòng đó đang điên cuồng gặm nhấm trái tim ông ta, hòa vào dòng lưu chuyển của máu len lỏi đến mỗi một nơi trong cơ thể ông ta, làm ông ta mất đi lý trí, thậm chí còn dám phản kháng lại Lam Vũ. Ông ta hét ầm lên, âm thanh lớn đến mức như muốn đâm rách màng nhĩ của người ta ra, trên vai và trán đều đang còn chảy máu: “Con mới là con trai của cha! Người Thương gia có quan hệ thế nào với cha? Thương Dật Hàn có quan hệ thế nào với cha? Tại sao cha lại quan tâm đến cậu ta như vậy, tại sao? Cho dù con không phải là con ruột của cha, cũng là người cha tự dẫn về Lam gia, cha là người nuôi con trưởng thành, nhưng chẳng lẽ ở trong lòng cha, con chỉ là một con chó? Con ở Lam gia nhiều năm, từng giúp cha giết bao nhiêu người, giải quyết rất nhiều chuyện. Nhưng giờ thì sao? Con không có tư cách giết một người không liên quan gì đến cha à? Lúc trước cha giết Minh Mỹ, đã được sự đồng ý của con chưa? Cha biết rõ cô ấy là người phụ nữ con yêu nhất, nhưng cha vẫn giết chết cô ấy. Giờ con muốn giết chết Úc Tiểu Noãn, cha cảm thấy nó giống tiểu Duyệt nên không đành lòng thì thôi đi, nhưng con muốn giết chết Thương Dật Hàn, có liên quan gì đến cha mà cha lại ngăn cản? Cậu ta chẳng có quan hệ gì với Lam gia cả, con chỉ bắn cậu ta một phát súng, còn chưa để cậu ta chết đâu, cha đau lòng cái gì!?”
Lam Vũ tức giận quát: “Vô liêm sỉ! Sao mày dám nói như vậy!”
“Con không hiểu! Con không hiểu, con đi theo cha bao nhiêu năm trời, nhưng lại không bằng một người ngoài! Cả đời này, cha chỉ thương Lam Duyệt, thương Úc Tiểu Noãn, thương Thương Dật Hàn, cha đã từng thương con chưa? Cha có nhiều con cái, nhưng chỉ có con là trung thành với cha nhất, đám con cái của cha nguời người đều mong cha chết sớm, đã đến mức độ đó rồi, cha còn không chịu coi trọng con?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây