Thương Dật Hàn đưa mắt nhìn cô, trong đôi mắt thâm thúy của anh chứa đầy sự nghiêm túc, anh nhẹ nhàng chạm vào mặt của cô, nước mắt ướt át dính vào trên đầu ngón tay của anh. Vì bị thương, giọng nói từ tính của anh có vẻ yếu ớt, anh nói rất chậm, nhưng mỗi chữ vang lên trong hang động đều cực kỳ kiên định, mang theo sức mạnh làm Úc Tiểu Noãn cảm thấy an tâm: “Em đừng khóc, anh không sao cả, vết thương nhỏ này có là gì, so với mất đi em, nỗi đau nào anh cũng chịu đựng nổi, vết thương trên người sẽ sớm ngày lành lặn, cho dù có phải chết vì em, anh cũng vô cùng thỏa mãn.”
“Anh đừng nói những lời như vậy! Em không thích nghe!”
Úc Tiểu Noãn lườm anh: “Em chỉ biết là anh bị trúng đạn, đau đến chết đi sống lại! Hơn nữa, anh không chỉ bị đau ở chỗ vết thương, có phải anh thấy khó chịu ở tim không? Anh cứ nắm chặt lấy lồng ngực mãi, nhìn có vẻ rất nghiêm trọng... Làm thế nào bây giờ, trong hang động này không có gì cả, cũng không có thuốc chữa trị cho em, anh nhất định phải cố gắng chịu đựng, chúng ta sẽ nghĩ được cách rời khỏi hòn đảo này.”
Trong ánh lửa bập bùng, Thương Dật Hàn nhìn vào khuôn mặt của cô, trên người cô đầy mùi nước biển, da thịt lộ bên ngoài cũng chất đầy vết thương lớn nhỏ, đôi mắt sưng húp lên, làn da trắng tái, trên đó còn dính cả bùn đất, cẩn thận nhìn lại, còn có thể nhìn thấy rõ mạch máu nhỏ trên làn da của cô.
Làn da của cô tái nhợt đến trở nên trong suốt.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây