“Anh phải đi về.” Thương Dật Hàn nhẹ nhàng nhìn thoáng qua: “Cho dù là thanh mai trúc mã, em cũng chỉ là một người phụ nữ không hề có quan hệ máu mủ gì với anh mà thôi.”
Anh nói xong, đang định đi: “Nếu em vẫn sợ, anh có thể thông báo cho người nhà của em.”
“Đúng vậy, đúng vậy, trước giờ em không là ai của anh, anh nói không sai!” Lâm Tịnh hỏng mất, cơ thể nhào lên trước, dùng sức ôm lấy Thương Dật Hàn: “Hôm nay nhìn thấy anh và cô gái đó, em mới hiểu được, em không cam tâm cỡ nào, em đau khổ cỡ nào, tuyệt vọng cỡ nào! Dật Hàn, em thích anh, từ nhỏ đã thích anh rồi, lần đầu tiên nhìn thấy anh đã thích anh, em như này sao có thể chịu đựng anh đã có vợ chưa cưới, anh hãy nhìn em đi, em có chỗ nào không bằng ngôi sao nữ đó không!”
“Cô ta chỉ là con hát, đóng phim cùng không biết bao nhiêu đàn ông, cô ta không hề thuần khiết, không sạch sẽ, không phải người phụ nữ xứng với anh đâu!”
“Tiểu Noãn quay phim rất cố gắng, anh tôn trọng sự nghiệp của cô ấy.” Thương Dật Hàn cong khóe môi lên, mang theo ý vị không nói rõ được cũng không tả rõ được nhẹ nhàng đẩy cô ta ra: “Chẳng phải chính em cũng là đạo diễn sao, sao lại cảm thấy cô ấy chỉ là con hát vậy?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây