Lam Tại Hi khiếp sợ, người liên tục lui về phía sau, cậu ta liều mạng lắc đầu: “Không, không phải, tại sao có thể như vậy?”
Lam Hâm Dao lộ ra nụ cười tái nhợt, nói: “Cậu cũng không tin, đúng không? Có thể những thứ này đều là sự thật, mới vừa rồi, Lam Chính đưa túi vải tới, coi nó giống như rác thải ném trước mặt tôi... Ông ấy muốn cảnh cáo tôi, cũng muốn khoe khoang với tôi... Ông ấy nói chống đối ông ấy kết quả chỉ có chết, vậy tôi không thể làm gì khác hơn là chết đi, nhưng Tại Hi, tại sao cậu lại phải ngăn tôi chứ?”
Cô chậm rãi đến gần Tại Hi, dùng đầu ngón tay lạnh như băng nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tái nhợt của cậu thiếu niên, cô hạ thấp giọng, hai mắt mở to trống rỗng, cả người giống như bức tượng gỗ, đáng sợ lại thật đáng buồn: “Tại Hi, cậu không nỡ bỏ tôi, muốn đi cùng tôi sao?”
“Chị, chị đừng như vậy, đừng như vậy...”
Đáy mắt Thiếu niên tràn ra nước mắt, cậu ta cầm cổ tay mảnh khảnh Lam Hâm Dao, định dùng nhiệt độ cơ thể mình làm cô ấm lên: “Em, không biết chị xảy ra chuyện gì, nhưng chị, chị tuyệt đối không được quên, chị không phải cái gì cũng không có, ít nhất, chị còn có em.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây