“Em nghe được những chuyện đó, nên mới tỉnh lại?”
Thẩm Kiều giật mình nhìn cô, nhưng trong mắt cũng lóe lên sự đau lòng: “Trước kia, em cũng từng đau đớn giống tôi đêm hôm qua... một năm qua, tôi bị mất trí nhớ, không biết gì cả, đến khoảng thời gian gần đây mới nhớ ra, tại sao lúc trước mình lại nhảy xuống sông tự sát. Tôi nhớ, lúc đó em nằm ở trong bệnh viện, bị người làm bị thương đến khuôn mặt bị hủy hoàn toàn, tôi hận mình không bảo vệ được cho em, nên tôi đã rất tốt tuyệt vọng... Tiểu Noãn, một năm qua em sống thế nào, Thương Dật Hàn đã tha thứ cho em thế nào, mặc dù khuôn mặt của em đã hồi phục lại, nhưng chắc quá trình đó đau đớn lắm đúng không? Em đã phải dựa vào điều gì với có thể tiếp tục kiên trì đi hết con đường này? Tôi thật sự… không dám nghĩ tới.”
“Đều đã qua rồi, nhắc lại làm gì nữa.”
Úc Tiểu Noãn nhẹ giọng nói: “Tôi chưa thật sự tha thứ cho anh đâu, tôi chỉ không muốn để mình tiếp tục sống mệt mỏi nữa thôi, anh là vị hôn phu của chị tôi. Theo lý thuyết, tôi nên cho anh một cơ hội, dù thế nào đi nữa, Úc gia cũng đã nợ chị ấy quá nhiều. Nếu không có cái chết của chị ấy, có lẽ Úc gia đã sớm biến mất rồi. Chị ấy là một người phụ nữ hiền lại kiên cường, đáng tiếc, tôi không thể gặp chị ấy dù chỉ một lần, nếu chúng ta đổi một địa điểm đổi một thân phận để quen biết nhau, không chừng giờ chúng ta còn có thể là bạn.”
“Chỉ là bạn thôi sao?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây