Úc Đổng Hoa thở dài nói: “Con cũng đã biết lý do tại sao cha không thể cùng dẫn con ra nước ngoài rồi đấy, ra nước ngoài có xác xuất nguy hiểm rất lớn, cha không dám mạo hiểm. Dù sao đi nữa, cha cũng không chỉ có một mình, cha không thể không quan tâm đến tồn vong của toàn bộ Úc gia được. Cha để con lại trong nước, vì cha nghĩ đó là cách chính xác nhất, vì cha nghĩ con là người thông minh cơ trí, có rất nhiều việc con có thể tự giải quyết được, cha tin con sẽ không sao cả, nhưng... xin lỗi, cha đã làm tổn thương con, mang đến cho con… quá nhiều hồi ức buồn...”
Úc Tiểu Noãn không nói gì.
Úc Đổng Hoa nghẹn ngào nói tiếp: “Con có còn nhớ ngày chúng ta trở về nước không? Hôm đó cha nổi nóng với con, nói con không có số gả vào nhà giàu. Vì lúc đó cha thật sự rất khiếp sợ, hồi con còn bé, cha sợ nhất là con xuất đầu lộ diện, không dẫn con đi cùng cũng là lo lắng cho con. Nhưng vừa trở về nước đã thấy tin tức cùng những tấm áp phích quảng cáo của con bay đầy trời, con đã không còn là cô bé con bị cha nhốt ở sân sau nữa, con đã gia nhập giới giải trí, trở thành nữ thần quốc dân được người người biết đến, con còn sắp kết hôn với Thương Dật Hàn tổng giám đốc của Thương thị. Cha cảm thấy mình vất vả bảo vệ con, nhưng mấy năm trôi qua, tất cả công sức của cha đều đã đổ xuống sông xuống biển, nên cha tức giận, cha lo lắng, cũng đã nói rất nhiều lời làm con tổn thương. Tiểu Noãn, cha không cố tình đâu, lúc đó cha không nghĩ được quá nhiều, cha sợ con xảy ra chuyện, đương nhiên cũng sợ cả gia đình chúng ta xảy ra chuyện. Nhưng Tiểu Noãn à, cha yêu con không phải vì cha không có lựa chọn nào khác, cha cũng không muốn trải nghiệm nỗi đau mất đi người thân nữa, tình thân là thứ không thể lấy ra để so sánh. Lúc biết mình còn một cô con gái khác, nhưng lại chưa từng được nhìn thấy con bé, nuôi dưỡng chăm sóc cho con bé, không biết đến sự tồn tại của con bé trên đời này, và con bé cũng đã lặng lẽ biến mất khỏi thế giới này, con biết cha đau lòng đến mức nào không?”
Chỉ qua một đêm, Úc Đổng Hoa đã như già đi cả chục tuổi, lúc đối mặt với Úc Tiểu Noãn, ông ta không còn vẻ hung hăng vênh váo và cao ngạo như trước đây nữa, ông ta chỉ còn lại nỗi buồn, cùng ánh mắt cầu xin: “Tiểu Noãn, cha chỉ còn mình con thôi, con có thể cho cha thêm một cơ hội nữa được không, xin con hãy tha thứ cho cha, chuyện quá khứ… là do cha sai, cha hứa với con, sau này cha sẽ không như vậy nữa. Mặc dù cha chỉ là một thằng đàn ông hèn yếu, không bảo vệ được gia đình của mình, là người thực dụng, lại không có khí chất của nghệ thuật gia, nhưng cha thật sự rất sợ mất đi con, cha không muốn để lại tiếc nuối trong cuộc đời mình nữa... Tiểu Noãn, cha biết, giờ nói những lời này với con cũng đã quá muộn rồi, nếu con còn cảm thấy tức giận, con cứ đánh cha đi, cha sẽ không tránh né, con cứ trút hết oán giận đè nén trong lòng con bao năm nay vào trên người cha đi.”
Úc Tiểu Noãn quay sang nhìn ông ta: “Người cha thế này, có thể chịu được mấy đòn của con?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây