“Có lẽ con sẽ không tin, nhưng lúc đó cha thật sự không lo lắng xem mình có chết hay không, lúc đó trong đầu cha chỉ có một suy nghĩ, đó là cứu con ra ngoài, cha không muốn con gái cha bị chết cháy vì cứu mình, nếu con cứ khăng khăng muốn chết, vậy cha sẽ cùng chết với con. Đến lúc đó, cha mới hiểu ra con quan trọng với cha biết bao nhiêu. Đúng vậy, cha đã từng khắc chế chính mình vì sợ hãi, không muốn quan tâm đến con quá nhiều, không muốn yêu thương con quá nhiều, bởi vì nếu một ngày nào đó con bị phát hiện ra, cha sẽ không thể gánh vác được hậu quả đó. Cha không dám đi trêu chọc người của Lam gia, nên cũng phản đối con gả vào nhà giàu, cha chỉ muốn con sống cuộc sống bình bình đạm đạm, làm người bình thường. Cha nghĩ, chắc đây cũng là tâm nguyện của tiểu Duyệt. Nhưng cha sai rồi, lúc cha nhìn thấy con bị đám vệ sỹ của Lam Chính còng tay vào cây cột, ngoài đau đớn ra, trái tim của cha chỉ còn lại sự hối hận, cha hận mình tại sao không quan tâm đến con nhiều hơn, chăm sóc cho con nhiều hơn. Nỗi hối hận này đã âm thầm theo cha nhiều năm, đến khoảng khắc cha nghĩ con sắp phải chết, cha mới hiểu ra, con là con gái của cha, dù cha có khắc chế thế nào đi nữa, cha cũng không thể không yêu thương con quan tâm đến con. Vì hối hận, nên trái tim cha chỉ có đau lòng, Tiểu Noãn à, cha đã nợ con rất nhiều rồi, cha không có hy vọng xa vời là sẽ được con tha thứ, có lẽ, giữa con và Chi Tình, cha đã làm ra lựa chọn khiến con buồn, nhưng đó cũng là do cha bị lú lẫn, cha không biết nên làm gì mới phải, con... Có thể thông cảm cho cha không?”
Úc Tiểu Noãn vẫn nhìn về phía trước, ánh mắt thờ ơ, tơ máu trong mắt dần tan đi, ánh mắt chỉ còn lại sự bình tĩnh.
“Có rất nhiều chuyện, cha không nói cho con biết, vì lúc đó con còn rất nhỏ, dù cha có nói ra, con cũng sẽ không hiểu. Về sau, cha cũng không muốn nhắc tới quá khứ kia nữa. Bao nhiêu năm qua, cha vẫn không thể nào quên được cái chết của tiểu Duyệt đã, cái chết của mẹ con không chỉ tại thành bóng ma trong lòng con, còn cả cha nữa. Thậm chí, cha còn khó tiếp nhận chuyện này hơn con, bởi vì cái chết của tiểu Duyệt, có một phần rất lớn là do cha tạo thành...”
Tâm trạng của Úc Đổng Hoa dần trở nên kích động, ông ta đỏ ửng hai mắt nói: “Tiểu Noãn, cha không phải là người đàn ông tốt, cha có lỗi với Tuyết Đình, cũng có lỗi mẹ với mẹ con... cha không muốn thừa nhận quá khứ của mình, nên cha cũng không muốn đối mặt với con... Bởi vì nhìn thấy con, cha sẽ lại nhớ đến tất cả những gì mình đã làm với tiểu Duyệt, cha không quên được cái chết của tiểu Duyệt, không quên được ánh mắt cuối cùng khi cô ấy nhìn con... Có lẽ con sẽ nghĩ cha là người dối trá, không tin những lời cha nói, nhưng… cha thật sự rất yêu tiểu Duyệt, thật...”
Úc Tiểu Noãn khẽ bật cười: “Trái tim một người, thật sự có thể yêu hai người không?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây