Lam Chính nâng cao giọng, châm chọc nói: “Cô ta biết đủ, là vì cô ta không biết còn có nhiều hơn, giờ cô ta đã biết, nên cô ta phải chết. Lại nói, cô ta không muốn, cũng có nghĩa là người khác không cho à? Khuôn mặt của nó giống y như tiểu Duyệt năm đó, nếu một ngày nào đó lão già kia nhìn thấy, tôi sẽ không thể nào giải thích được.”
“Chúng tôi sẽ trốn!”
Úc Đổng Hoa khóc lóc nói: “Chúng tôi sẽ đi thật xa, không bao giờ tới Anh quốc! Lam tiên sinh, tôi xin ông đấy, giờ tôi chỉ còn mỗi một đứa con gái là Tiểu Noãn, chắc ông cũng đã là người làm cha, xin ông hay cảm thông cho nỗi lòng của tôi, hiểu cho tôi, bỏ qua cho tôi và Tiểu Noãn đi, có được không, có được không?”
Úc Đổng Hoa khúm núm cầu xin, nhưng Lam Chính vẫn không hề động lòng. Lúc này, Úc Tiểu Noãn không thể nào nghe nổi nữa, cô hét lên với Úc Đổng Hoa: “Cha đừng cầu xin ông ta nữa! Ông ta là kẻ thù hại chết mẹ và chị con, cha cầu xin ông ta làm gì? Ông ta không có trái tim, ông ta là ma quỷ!”
Nói xong, Úc Tiểu Noãn quay sang nhìn Lam Chính, tức giận nói: “Ông ra tay đi, tất cả những người tôi quan tâm đều đã bị ông làm tổn thương rồi, ông giết tôi đi, tôi tuyệt đối sẽ không thèm nhíu chân mày đâu!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây