Thương Dật Hàn khẽ bật cười, giễu cợt nói: “Tôi không có hứng thú với chuyện nhà các ông, nhưng Lam lão tiên sinh cứ vậy nói chuyện xấu của mình ra cho một người ngoài như tôi đây biết, có vẻ không hay lắm đâu?”
“Mạng cuả tôi đang nằm trong tay Thương tổng, tôi còn sợ gì chuyện xấu trong nhà với không phải là chuyện xấu trong nhà nữa, với lại...”
Lam Vũ chợt ngừng nói, ông ta bất thình lình bước về phía Thương Dật Hàn một bước, dường như không thèm kiêng kỵ họng súng sau lưng mình. Ông ta chống gậy, bước đi hơi run rẩy, có lẽ là do đứng lâu không có người đỡ, ông ta ngẩng đầu lên nhìn Thương Dật Hàn, trong mắt mang theo những cảm xúc phức tạp mà Thương Dật Hàn không đọc ra. Thương Dật Hàn không hiểu, cho đến khi Lam lão tiên sinh trầm giọng nói: “Với tôi, Thương tổng không phải là người ngoài, chuyến đi đến Katbar lần này, a Chính đến là vì Thần Hi, nhưng ông già tôi đây, lại tới đây vì cậu.”
Thương Dật Hàn nheo mắt nhìn: “Ông có ý gì?”
Lam Vũ cười nói: “Không có ý gì cả, đây chính là điều kiện tôi muốn nói với Thương tổng, tôi có một tâm nguyện, hy vọng Thương tổng giúp tôi hoàn thành, chuyện này không khó đâu, cậu cùng đến Anh quốc với tôi, ở lại chơi với tôi mấy ngày, đánh cờ, ngắm hoa gì đó, tôi bảo đảm sẽ không làm khó Thương tổng đâu, thế nào?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây