Lam Chính hài lòng gật đầu, lộ ra nụ cười làm người ta không rét mà run: “Cậu thông minh đến mức khiến tôi không nỡ giết cậu, nếu không phải là do trái tim của cậu hữu dụng với tôi, tôi thật sự muốn nuôi cậu ở bên cạnh, trở thành vũ khí đối kháng với lão già kia. Đáng tiếc, dù cậu không có trái tim này, cậu cũng là người của Thương Dật Hàn, cậu chịu che chở cho em gái của cậu ta, chứng tỏ cậu sẽ không phản bội lại Thương gia.”
Thần Hi khẽ bật cười, nói: “Ông đang nói nhảm gì đấy?”
Lam Chính cúi người, nắm lấy cằm của cậu thiếu niên, nhìn thẳng vào đôi mắt của cậu, ông ta khó chịu nói: “Nhóc con, tôi nhớ là mình đã từng nói với cậu, đừng có dùng ánh mắt này nhìn tôi, nó giống như chó săn muốn cắn người, tôi… rất không thích ánh mắt này.”
Thần Hi dửng dưng nói: “Vậy chỉ có mỗi cách móc mắt của tôi ra thôi.”
Lam Chính cau mày lại, khẽ cười nói: “ Được lắm, cậu vừa nhắc nhở tôi đấy, cậu vừa nói đến vết thương trên mặt tôi, vậy cậu có biết vết thương này do đâu mà có không? Đều do Thương tổng nhà cậu đấy, tôi đang buồn rầu không biết nên tìm ai đò món nợ này đây, có vẻ… là cậu rồi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây