Thần Hi cười nói: “Tôi đã nói rồi còn gì, đây là kết cục tốt nhất, Thương gia đã làm quá nhiều cho tôi rồi... tôi chỉ là ngôi sao chổi, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày thế này... được rồi, không nói nữa, tôi phải đi đây.”
“Thần Hi... đừng...”
Thương Dật Tuyết nắm chặt lấy tay của Thần Hi, lại bị Thần Hi giằng ra, cậu đứng dậy, không tỏ ra sợ hãi, như thể mình đang thờ ơ làm chuyện gì đó, ánh mắt thản nhiên lại ung dung.
Cậu đi về phía đám người ngoại quốc kia, dưới ánh mặt trời yếu ớt, cậu thiếu niên bước đi không quay đầu lại, người mặc chiếc áo màu cà phê, bên tai đeo khuyên tai nổi loạn, nhìn đặc biệt bắt mắt. Những chi tiết này đã trở thành hồi ức khắc sâu trong trí nhớ của Thương Dật Tuyết.
Đám người ngoại quốc kia bao vây lấy cậu, một chiếc xe màu đen cũng đỗ ngay bên cạnh bọn họ, có người mở cửa xe ra, mời Thần Hi đi lên.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây