Trong mơ hồ, anh ta nhìn thấy bóng dáng của một người phụ nữ, cô ấy mặc trang phục của Catter Bar, mũ kéo sụp xuống che mất nửa khuôn mặt bên trên, đến mặt cũng quấn khăn che mặt, làm anh ta không nhìn rõ khuôn mặt của đối phương. Tuy nhiên, cô gái này mang đến cho anh ta cảm giác rất quen thuộc, quen thuộc đến mức, khoảng khắc nhìn thấy cô, anh ta vô hình có cảm giác an toàn.
Ánh mặt trời lạnh lẽo chiếu vào trên người người phụ nữ, nhìn cô rất gầy, nhìn như bơi trong bộ trang phục rộng thùng thình. Lúc này, mắt của Không Nặc dần thích ứng được với ánh sáng, đường nét khuôn mặt của người phụ nữ cũng mơ hồ trở nên rõ ràng trong mắt anh ta, nhưng anh ta vẫn không hiểu rõ tình hình, cũng không nhớ nổi người phụ nữ này là ai, anh ta đành phải hỏi lại lần nữa, dùng giọng điệu phòng bị lại ra lệnh: “Nói, cô là ai?”
Sau khi cởi được các lớp trói buộc trên người Không Nặc, Úc Tiểu Noãn đưa tay muốn đỡ anh ta đứng dậy khỏi ghế, nhưng Không Nặc không phối hợp, còn hất tay cô ra, giọng nói càng trầm hơn: “Cô muốn làm gì?”
Úc Tiểu Noãn nhìn anh ta, đè thấp giọng nói ngắn gọn: “Tôi là Úc Tiểu Noãn, tôi tới cứu anh ra ngoài.”
“Tiểu Noãn!?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây