Quốc vương không thể cử động được, ánh mắt vô thần mà tang thương, nhìn như con cá hấp hối sắp chết, hô hấp ngắt quãng, mới đầu còn thở dốc liên tục, sau dần trở nên yếu ớt. Úc Tiểu Noãn sợ mình không nghe thấy được, cô cúi đầu đến sát gần ông ấy. Lúc này, quốc vương mới lấy lại sức, nhìn cô ấy, cố gắng nặn ra nụ cười, ấm áp nói, “Tôi có thể... gọi cô là… Tiểu Noãn được không...”
“Có thể.”
Úc Tiểu Noãn nắm lấy tay của quốc vương, khẽ gật đầu.
“Tiểu Noãn... Thật ra, tôi đã sớm biết, thời gian của mình không còn nhiều lắm... Nhưng… tôi cứ nghĩ, chắc sẽ có nhiều thời gian hơn... Tôi đã đồng ý, sẽ tiếp đón các cô thật tốt, tôi mời các cô tới, nhưng... xin lỗi, tôi nuốt lời...”
Quốc vương ho khan, thở hổn hển, khó khăn nói ra từng chữ một, sắc mặt càng tái nhợt hơn. Ông ấy cố gắng dùng hết sức lực của mình, nắm lấy tay của Úc Tiểu Noãn, dấu hiệu sinh tồn hiển thị trên màn hình thiết bị y tế chạy lung tung, nhưng Úc Tiểu Noãn vẫn nhìn chằm chằm vào ông ấy, nói, “Ông không được nuốt lời, hôm nay tôi thật sự rất vui, thật đấy.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây