Vừa nói, Ngôn Thố nhìn Thẩm Kiều, “Tôi thừa nhận, anh đối với tiểu thư là thật lòng, cùng anh chung một chỗ, tiểu thư quả thật rất vui vẻ, đêm đó, tôi nhìn các người ở bờ biển ôm nhau, tôi rất tức giận, mới nói chuyện cho tiên sinh, tổn thương của tiểu thư hôm nay đều là tôi gây ra, mà anh, là người cô ấy cứu trước đó, tôi đã, không có tư cách hận anh.”
Thẩm Kiều yên lặng không nói.
Ngôn Thố lại nói: “Tiểu thư biết tiên sinh là do tôi dẫn tới, tôi thông báo ông ấy, tôi vốn tưởng rằng, cô ấy sẽ rất tức giận, nhưng cô ấy không có, từ trong mắt cô ấy, tôi chỉ đọc được thất vọng, cùng đau đớn, khi tôi thấy cô ấy uống độc dược, tôi thật sự cảm thấy rất sợ, thật may, anh đã dùng điều kiện cứu cô ấy.”
“Không có.”
Thẩm Kiều nhẹ nhàng nói, ánh mắt cũng không có rời mặt biển khơi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây