Bên môi anh cười khẽ như có như không, nhưng đôi con ngươi lại lộ ra xa cách rõ ràng: “Em ở nước Mỹ lâu, phương thức chào hỏi có chút đặc biệt.”
“Bởi vì em nhớ anh lắm nha.” Lâm Tịnh vẫn mỉm cười như cũ, giống như cố ý coi nhẹ xấu hổ vừa rồi.
Cô rời khỏi anh, cảm thán: “văn phòng thật đẹp thật khí phái nha, em nghĩ, ông nội Thương có thể ra nước ngoài, nhất định là rất yên tâm giao bên này cho anh, em thì khác.”
“Khác chỗ nào?” Thương Dật Hàn tùy ý nói: “khi còn bé, anh một mực hâm mộ em có thể làm chuyện mình thích.”
“Thế nhưng người nhà không đồng ý nha.” biểu cảm Lâm Tịnh có chút mất mát: “Anh cũng biết, bởi vì hai nhà chúng ta thế giao, cha em một mực hi vọng em có thể kế thừa gia nghiệp, trở nên ưu tú giống như anh vậy, thế nhưng em thật sự không có chút hứng thú với những thứ đó.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây