Đôi mắt của Lam Hâm Dao trong suốt như làn nước mùa xuân, trong bóng đêm u tối, chọc người thương tiếc: “Nếu không gặp được anh, sao em biết được, trên đời này lại có người ngốc đến mức sẵn sàng từ bỏ mạng sống vì em, lúc nghe thấy những lời anh nói ở sân huấn luyện động vật, mặc dù trong lòng em rất vui, nhưng cũng rất sợ hãi.”
Thẩm Kiều cúi đầu xuống nhìn cô ấy: “Ngoài cái mạng này ra, anh chẳng có gì cho em cả, nếu em còn muốn gì...”
“Đã đủ rồi, hiện giờ em đã rất thỏa mãn rồi, không cần gì cả, đời này em chỉ muốn được ở bên anh, nếu… nếu bắt buộc phải muốn...” Lam Hâm Dao nheo mắt lại: “Em muốn con người của anh, anh có cho không?”
Thẩm Kiều gật đầu: “Đương nhiên rồi.”
“Vậy chúng ta kết hôn đi, có được không?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây