Sau khi chụp xong, Lam Hâm Dao vui vẻ nhìn chằm chằm vào màn hình rất lâu.
Mặc dù cô ấy và tiểu Bạch đều nhìn rất nhếch nhác, mặt mày bầm tím nhiều vết thương, nhưng cô ấy cảm thấy, đây là nụ cười vui sướng nhất của mình trong nhiều năm qua.
Nhìn đi nhìn lại, cô ấy lại đột nhiên nhíu mày: “Bức ảnh này, sao nhìn em cười ngu vậy, anh nhìn anh này, chụp rất tự nhiên, trên mặt anh còn nhiều vết thương hơn em, nhưng sao anh vẫn chụp đẹp trai đến vậy?”
Lam Hâm Dao vừa đi vừa bất mãn phàn nàn, Thẩm Kiều không nhịn được bật cười.
Anh ta quay mặt qua một bên cười, cuối cùng vẫn bị Lam Hâm Dao phát hiện ra, cô ấy lập tức xù lông chỉ vào anh ta: “Tiểu Bạch! Anh dám cười nhạo em!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây