Hai tay của cô ấy nắm chặt lấy vạt áo trên vai Thẩm Kiều, vùi mặt vào trong lòng anh ta, chẳng mấy chốc, Thẩm Kiều cảm thấy mảng ấm áp lan rộng ở trước ngực mình.
Thẩm Kiều ôm cô ấy, tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cô ấy: “Anh biết.”
“Anh có nguyện ý dẫn em chạy trốn cùng không?”
Thẩm Kiều cưng chiều nói: “Đương nhiên là nguyện ý.”
Mái tóc của cô ấy lúc này không còn mượt mà, bởi vì bị rối bù lên trong lúc chạy, lại bị mắc mưa, nên sờ cứng hơn thường ngày rất nhiều.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây