Nhìn Thẩm Kiều một lúc, Lam Hâm Dao lại muốn khóc, cô ấy mắt đỏ nói: “Em không biết... em rất thích anh, nhưng em không biết anh có thể thích em được bao lâu... ngoài thân phận đại tiểu thư Lam gia ra, em chẳng có gì cả, em sợ một ngày nào đó, anh sẽ phát hiện ra em còn chẳng bằng con gái của một gia đình bình thường, đến lúc đó em sẽ phải làm gì bây giờ? Anh đừng thấy bình thường em luôn miệng nói mình là Đại tiểu thư gì đó, thật ra em... cho dù em có thích một người, em cũng không có can đảm nói cho người đó biết... Tiểu Bạch, em...”
“Anh biết.”
Thẩm Kiều đưa tay lên lau nước mắt vương trên khóe mắt của Lam Hâm Dao, dịu dàng nói: “Từ đêm ở bên bờ biển đó, anh đã biết rồi.”
Lam Hâm Dao ngượng ngùng sụt sụt nước mũi.
“Vậy anh mau trả lời em đi, rốt cuộc anh… có rời khỏi em không?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây