Sau khi bị hành hạ dã man, giọng nói của Thẩm Kiều đã trở nên khàn khàn, cả người anh ta bê bết máu, máu thịt mơ hồ, vết thương chằng chịt trải rộng khắp toàn thân, mỗi một vết thương đều chảy máy, dính cả đất cát vào, nhìn vừa nhếch nhác lại vừa ghê tơme.
Con dã thú vẫn còn đang lom lom mắt nhìn, lần này, Thẩm Kiều không chạy trốn nữa, chỉ dựa vào trên vách tường, hơi ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lam Chính.
Lam Chính nheo mắt lại.
Thẩm Kiều đột nhiên bật cười ra tiếng, lạnh lùng nói: “Ông nghĩ tôi sẽ xin ông tha cho sao? Chẳng phải tiên sinh đã nói, người mất trí nhớ không khác gì một thằng ngốc còn gì? Tôi đồng ý với lời này, tôi là thằng ngốc, nhưng thằng ngốc sẽ không cầu xin người tha cho, ông không muốn tôi có tình cảm với tiểu thư, vậy cứ để tôi trở thành bữa điểm tâm cho con hổ này đi.”
Anh ta nói rất nhẹ, bởi vì chảy máu quá nhiều, anh ta đã suy yếu đến mức có thể gụp ngã bất cứ lúc nào.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây