Nghe con gái nói vậy, ánh mắt của Lam Chính trở nên cực kỳ sắc bén, ông ta ép tới gần cô ấy, đôi mắt ẩn giấu sau lớp kính thâm thúy đến đáng sợ, chất chứa sự lạnh lẽo và sát ý: “Con nói, con không đi? Ở Trung Quốc một năm, con chỉ học được mỗi cách phản kháng cha thôi à?”
Lam Hâm Dao lùi về phía sau một bước, run rẩy nói: “Cha à, con không có... Nhưng… tại sao cha lại đột nhiên muồn con đi cùng cha tới Catter Bar, chẳng phải… cha vẫn đang giải quyết… chuyện bên kia hay sao?”
“Con có nhiều vấn đề thật đấy.”
Lam Chính cười khẩy, nhìn cô ấy nói: “Cha không tới đây, có vẻ không ai quản được con nữa, trái tim của con cũng bay theo, nếu ở lâu thêm nữa, chắc con sẽ quên mất cha là ai, Tại Hi là ai, bản thân con là ai, sợ rằng trong lòng con sẽ chỉ còn mỗi con chó kia.”
Nói xong, Lam Chính bế Bear đi về phía bàn ăn, bưng bát canh cá trên bàn lên uống một ngụm, hai mắt híp lại, trầm thấp nói: “Canh nấu ngon đấy, ai làm?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây