Thẩm Kiều thâm thúy nhìn cô ấy: “Tiểu thư nói như vậy thật oan cho tôi quá, cô biết rất rõ là tôi...”
“Đừng dể tôi lại nghe được câu đó nữa! Tôi sẽ không thích anh, sẽ không bao giờ thích anh cả!”
Cô ấy kích động hét lên, ánh mắt kiên quyết, nói cho anh ta nghe, và cũng là nói cho mình nghe.
Sau khi cô ấy rời khỏi bãi cát, Thẩm Kiều vẫn còn đứng yên ở đó rất lâu.
Trong đêm khuya thanh vắng, Ngôn Thố ẩn mình trong bóng tối, giờ phút này, đôi mắt sắc bén của anh ta đục ngầu giống như dã thú nổi giận, tay nắm chặt thành quyền, nổi đầy gân xanh.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây