Thẩm Kiều nhỏ giọng nói: “Tôi cũng biết, tôi chỉ là người hầu của cô, không tư cách mơ mộng hão huyền, cha cô cũng sẽ không bao giờ cho chúng ta ở bên nhau... Thế nhưng tôi muốn nói ra hết tất cả tình cảm trong lòng mình, tôi sợ sau này mình sẽ không có cơ hội nữa, cũng sợ một ngày nào đó mình đột nhiên hồi phục lại trí nhớ, không còn tư cách nói những lời này với tiểu thư nữa...”
Lam Hâm Dao cúi gằm mặt xuống, mái tóc dài che đi tâm tình của cô ấy lúc này.
“Nếu tôi là Thẩm Kiều, như vậy ít nhất hiện tại tôi muốn làm tiểu Bạch, tôi muốn ở lại bên cạnh tiểu thư, muốn làm đồ ăn ngon cho tiểu thư, tận đến khi nhìn thấy tiểu thư lập gia đình, có được hạnh phúc, đó cũng là hạnh phúc lớn nhất của tôi.”
“Tôi thích tiểu thư, thích ngay từ cái nhìn đầu tiên...”
Gió đêm dịu dàng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây