Con mắt Thương Linh đỏ một chút, nhẹ giọng an ủi ông cụ nói: “Cha, cha đừng nói như vậy, anh trai sẽ không trách cha, ngay cả Thiên Ca anh ấy cũng chấp nhận rồi, làm sao lại so sánh những việc nhỏ nhặt trong quá khứ đây? Hiện tại, con chỉ nhớ người một nhà chúng ta khỏe mạnh, ai cũng không muốn rời đi, chỉ cần như vậy, chuyện đã qua, hãy để cho nó qua đi.”
Thương Chấn Thiên liếc mắt nhìn về phía Thương Linh, âm thanh run rẩy hỏi: “Con, sẽ không đi nữa chứ?”
Thương Linh cười gật đầu: “Không đi, lần này, con sẽ vẫn ở lại bên cạnh cha, ngay cả một phần này của anh trai con, có thể yên tâm sao?”
Thương Linh cúi người, từ sau nhẹ nhàng ôm lấy Thương Chấn Thiên, nghẹn ngào thấp giọng nói: “Cha, xin lỗi, rời đi cha nhiều năm như vậy, nếu như không phải con tùy hứng, thì sẽ không để cha chịu thương tổn nhiều như vậy, Dật Hàn Dật Tuyết, cũng sẽ không chịu đựng nhiều thống khổ như vậy...”
Thương Chấn Thiên nắm chặt tay cô, vỗ nhẹ mu bàn tay của cô, tiếng nói khàn khàn: “Trở về là tốt rồi... Trở về là tốt rồi...”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây