Thương Linh lén lau đi nước mắt cay cay trong hốc mắt, không muốn ai phát hiện ra tâm trạng cảm động của mình bây giờ, gắng giọng nói như lúc bình thường với Thiên Ca: “Thiên Ca, nhanh gọi ông đi”.
Thương Chấn Thiên nhìn anh, một đôi mắt tang thương đầy ẩm ướt, ông cố gắng muốn nói gì đó, nhưng không có cách nào nói ra, chỉ có thể dùng ánh mắt biểu đạt nỗi kích động và nội tâm tha thiết. Bàn tay giữ lấy tay của Thiên Ca, càng nắm càng chặt, dùng đến sức lực mà bình thường căn bản không hề có.
Thiên Ca cảm nhận được nỗi lòng của Thương Chấn Thiên, bất tri bất giác cũng đỏ cả vành mắt, nhẹ cúi đầu xuống, nước mắt rơi xuống mặt sàn, thanh âm khàn đặc lộ ra sự bi thương khó che đậy: “Ông…ông nội”.
“Thiên…”
Lúc này, ông ấy càng thêm kích động, bàn tay không ngừng run rẩy, tầm mắt lại vô ý lướt qua Úc Tiểu Noãn đang đứng ở một bên.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây