“Em đã nhìn ra, anh đánh nhau với người ta à?” Lạc Lạc đau lòng sờ lên mặt anh ta một cái, hỏi: “Chẳng lẽ lại là Thương tổng?”
Gò má Lâm Vĩnh Quốc đau xót, nghĩ đến vết thương này, anh ta cảm càng thấy nhục nhã và khó chịu. Anh ta không muốn nhắc đến vết thương này, ngồi dậy khỏi ghế sofa châm một điếu thuốc tiếp tục hút.
Lạc Lạc chạm vào lưng anh ta, dùng ngón tay sờ tới sờ lui trên ngực anh ta, dịu dàng an ủi: “Được rồi, được rồi. Không phải em vẫn còn ở đây, không rời bỏ anh sao. Em ở đây, chỉ cần anh và Úc Chi Tình đoạn tuyệt quan hệ, em sẽ tha thứ cho anh.”
Lâm Vĩnh Quốc nắm đôi tay nhỏ bé đang không ngừng làm loạn của cô ta, ánh mắt lạnh lùng: “Thương tích của anh không phải do Thương Dật Hàn gây ra.”
“Hả?” Lạc Lạc giật mình nói: “Sao vậy, ngoài Thương tổng ra còn có ai dám ra tay với anh?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây