Có lẽ là tức giận vì những hành động vừa rồi của anh, động tác bôi thuốc của Úc Tiểu Noãn mang theo ác ý báo thù mạnh mẽ, không những không nhẹ nhàng mà ngược lại còn vô tình hay cố ý mà ấn lên vết thương của anh.
Ngồi ở trên giường, Úc Tiểu Noãn giương mắt lên trừng anh một cái: “Lúc này đã biết đau rồi sao? Vừa nãy không phải anh nói mặc kệ sao, em thấy anh làm như vậy rồi vết thương bị viêm lên thì phải làm sao?”
Đôi môi mỏng của Thương Nghiêu hơi cong lên, anh bình tĩnh nói: “Nếu em đã lo lắng cho vết thương của anh như thế, vậy thì sau này việc thay thuốc đều giao cho em là được rồi.”
“Nghĩ hay nhỉ, em còn phải luyện khẩu hình và chụp ảnh tuyên truyền, vết thương của anh thì anh tự đi mà giải quyết đi.” Nói rồi, Úc Tiểu Noãn nhìn ra ngoài cửa sổ: “Trời vẫn đang mưa, xem ra hôm nay chúng ta không về được rồi.”
“Em vẫn còn muốn về sao?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây