Thương Dật Hàn cười nói: “Vậy cô đều đã nghe được đoạn đối thoại giữa cháu và Cố Thiên Ca?”
Thương Linh ngưng trọng gật đầu: “Ừ, xin lỗi Dật Hàn, cô không cố tình nghe lén đâu, cô chỉ hơi tò mò thôi, cô không biết cháu và Tiểu Noãn đã từng trải qua nhiều chuyện đau khổ. Con còn tưởng, các cháu chỉ gây gổ cãi nhau giống mấy đôi yêu nhau bình thường.”
“Cháu cũng hy vọng, chúng cháu chỉ gây gổ cãi nhau giống mấy đôi yêu nhau bình thường, nhưng Cố Thiên Ca nói đúng, có lẽ lần này Tiểu Noãn thật sự không có dũng khí trở lại bên cạnh cháu.”
“Rốt cuộc cháu và Tiểu Noãn đã từng xảy ra chuyện gì?” Thương Linh nhíu chặt mày lại, vội vã truy hỏi: “Tại sao Tiểu Noãn lại sợ ở bên cháu, lúc trước cô cũng từng hỏi con bé, hy vọng con bé có thể trở lại bên cạnh cháu, nhưng Tiểu Noãn lại nói là mình không có tư cách. Lúc đó, cô cũng đoán được, chắc chắn cháu đã từng làm chuyện gì khiến con bé sụp đổ, mới khiến cho con bé dù yêu cháu sâu đậm, vẫn không chịu mở rộng cánh cửa lòng đón nhận cháu lần nữa. Bởi vì con bé có bóng ma tâm lý, sợ mình không chịu nổi nữa nên mới chọn cách tự bảo vệ mình giống như bây giờ. Dật Hàn, cô cũng là phụ nữ, cô sẽ không đoán sai đâu, Tiểu Noãn chắc chắn vẫn yêu cháu.”
Nghe thấy vậy, Thương Dật Hàn uống một ngụm rượu, đôi môi mỏng gợi cảm nhếch lên đường cong hoàn mỹ, nụ cười kia dửng dưng như không nhưng lại đan xen sự trào phúng, nhuộm hương vị rượu vang ngọt ngào, giọng nói của anh càng trầm thấp quyến rũ hơn, ánh đèn chiếu xuống cần cổ của anh, quyến rũ đến làm người gần như không thở nổi: “Đúng là cháu từng làm chuyện khiến cô ấy sụp đổ, cháu còn nhớ ngày đó, cô ấy như phát điên, vừa đánh lại vừa cắn ở trong vòng tay của cháu.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây