Sau khi hầm canh xong, Thương Linh bưng canh lên cho Úc Tiểu Noãn uống, đẩy cửa đi vào, bà ấy lại nhìn thấy cảnh tượng Úc Tiểu Noãn đã ngủ mất.
Dưới ánh đèn mềm mại, Úc Tiểu Noãn nắm chặt lấy tay của Thương Dật Hàn, ngủ rất ngon lành.
Cô đã mệt lả, nhưng dù đang ngủ rất say, cô vẫn nắm chặt lấy tay của anh, như sợ chỉ cần buông lỏng tay ra là anh sẽ đi mất.
Nhìn khuôn mặt say ngủ của cô, ánh mắt của Thương Dật Hàn càng thâm thúy hơn, chăm chú nhìn cô rất lâu không dời mắt đi.
Từ ánh mắt của anh, Thương Linh đọc được sự đau lòng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây